Nghề ‘đi mong’ là công việc gì trong cuộc sống đời thường của người dân miền Tây Nam bộ dù không rộn ràng như chợ nổi nhưng ‘đi mong’ lại là nét văn hóa mộc mạc mà sâu sắc.
Miền Tây Nam Bộ – nơi những dòng sông uốn lượn qua làng mạc, nơi cuộc sống gắn liền với con nước lớn ròng, vẫn còn lưu giữ một nghề mưu sinh độc đáo, hiếm thấy: nghề ‘đi mong’. Không rộn ràng như chợ nổi, không lộng lẫy như mùa nước nổi, nhưng “đi mong” lại là nét văn hóa mộc mạc mà sâu sắc, phản ánh tinh thần bền bỉ và sáng tạo của người dân vùng bãi bồi ven biển.
‘Đi mong’ là nghề gì?
‘Đi mong’ là một trong những nghề độc đáo và mang nhiều dấu ấn văn hóa đặc trưng của vùng bãi bồi ven biển là nghề đánh bắt hải sản.
Ở miền Tây, “đi mong” là cách người dân lướt nhẹ trên nền bùn bằng một tấm ván gỗ đặc biệt – nhỏ, mỏng, đầu uốn cong như lưỡi sóng, được bào nhẵn để trượt mượt mà. Người đi mong quỳ một chân trên ván, chân kia đạp nhịp nhàng xuống bùn, khiến cả cơ thể lướt đi uyển chuyển như múa.
Dáng hình ấy không chỉ đẹp mà còn thiết thực: họ dùng nó để mò cua, bắt cá, vớt ốc ở những bãi bồi giàu tôm cá. Từ một phương tiện mưu sinh, chiếc mong đã trở thành biểu tượng của sự khéo léo, bền bỉ và niềm tự hào của người miền sông nước.

Đi mong không phải chuyện dễ. Người làm nghề phải chịu đựng cái nắng gay gắt, từng lớp bùn lầy bám chặt và sự mỏi mệt đến tận xương cốt. Nhưng vượt lên tất cả, họ vẫn kiên cường bám nghề, bởi với họ, đó không chỉ là “nghề”, mà là “nghiệp” – là gắn bó, là yêu thương, là cội nguồn.
Đã từng có những hội thi “trượt mong” vui nhộn, nơi người dân cùng nhau khoe tài, cười nói rôm rả giữa bãi bồi. Đó không chỉ là trò vui mà là ngày hội văn hóa, nơi lưu giữ ký ức về một miền quê dung dị nhưng đầy tình người.
Dấu chân dần thưa trên bãi bồi…
Ngày nay, khi đô thị hóa lan sâu vào nông thôn, khi nghề cá công nghiệp phát triển và nguồn lợi thủy sản tự nhiên dần khan hiếm, nghề đi mong cũng dần vắng bóng. Chỉ còn những người già, những người đau đáu với hồn quê, còn giữ lại kỹ thuật đi mong để truyền dạy, như một cách nhắc nhở con cháu đừng quên những giá trị từng làm nên bản sắc của vùng đất này.
Một bức tranh dân dã mà đầy chất thơ
Nếu có dịp về với vùng biển Gò Công hay Cà Mau, bạn có thể bắt gặp những bóng người lướt nhẹ trên bãi bồi, sau lưng là ánh hoàng hôn loang loáng trên mặt bùn, trước mặt là những ruộng tôm lấp lánh và âm thanh của đất trời hòa nhịp. Đó là bức tranh sống động và trữ tình, vừa bình dị vừa lạ lẫm – một lát cắt chân thật của miền Tây hoang sơ mà đầy sức sống.
Nghề đi mong không chỉ là cách mưu sinh mà còn là minh chứng cho sự sáng tạo, kiên cường và lòng yêu đất, yêu quê của người dân miền Tây. Đó là vũ điệu của đôi chân hòa vào thiên nhiên, là bản anh hùng ca thầm lặng viết nên bởi những con người nhỏ bé mà đầy bản lĩnh.
Giữ gìn nghề đi mong là giữ lại một phần linh hồn của đất phương Nam – nơi con người sống cùng nước, cùng bùn, cùng giấc mơ bình dị và chân thành.
Nguồn tham khảo:












