Review Revelations (2025): Siêu phẩm kinh dị của Yeon Sang-ho trên Netflix đề cập đến chủ đề tôn giáo hoặc, nói đúng hơn là sự can thiệp của thần thánh.
Hai năm sau bộ phim gây thất vọng JUNG_E, đạo diễn người Hàn Quốc Yeon Sang-ho đã trở lại với một tựa phim gốc khác của Netflix, Revelations, đề cập đến chủ đề tôn giáo hoặc, nói đúng hơn là sự can thiệp của thần thánh. Sang-ho đã trở thành cái tên quen thuộc trong nền điện ảnh Hàn Quốc hiện đại khi bộ phim Zombie năm 2016 của ông, Train to Busan, thành công vang dội, đến nỗi Hollywood gần như ngay lập tức lạc quan về việc bật đèn xanh cho bản làm lại bằng tiếng Anh, với Timo Tjahjanto ngồi ghế đạo diễn.
Việc bản làm lại có được ra mắt hay không vẫn còn là điều chưa chắc chắn, vì chúng ta chưa có nhiều thông tin cập nhật về tình trạng của dự án. Tuy nhiên, điều đáng chú ý nhất từ sự hoan nghênh quốc tế này là khán giả vẫn tiếp tục quan tâm đến các tác phẩm của Sang-ho ngoài loạt phim Zombie nổi tiếng của ông. Từ Psychokinesis đầy kích thích đến loạt phim truyền hình xuất sắc như Hellbound và Parasyte: The Grey, giọng điệu sáng tạo của ông vẫn là một trong những tiếng nói thú vị nhất của điện ảnh Hàn Quốc cũng như thể loại phim này nói chung. Dù tác phẩm gần đây nhất của ông chưa tạo được sự bùng nổ như Train to Busan, nhưng Revelations có thể sẽ trở thành bộ phim xuất sắc nhất trong sự nghiệp của ông.
Có vẻ như là cường điệu khi ai đó nói điều này, nhưng nhà phê bình này đã thất vọng nhiều hơn là bị cuốn hút bởi tác phẩm của Sang-ho. Trong Revelations, ông lấy một tiền đề tương đối đơn giản, sự mất tích của một người đi nhà thờ trẻ tuổi, và biến nó thành một thủ tục cảnh sát hấp dẫn với một số cảnh quay năng động và mang tính tâm linh nhất mà tôi từng thấy kể từ khi John Woo diễn giải lại The Killer năm 2024.
Tất nhiên, Sang-ho không vẽ nên bức chân dung tích cực về đế chế Megachurch của Hàn Quốc, anh cũng không muốn chúng ta thông cảm với cả hai nhân vật chính mà chúng ta sẽ dành 122 phút cùng, mục sư Sung Min-chan (do Ryu Jun-yeol của Alienoid thủ vai ) và thám tử Lee Yeon-hui (Shin Hyun-been). Cả hai đều có những con quỷ bên trong mà họ phải đấu tranh trong phần lớn thời lượng phim, với một trong hai nhân vật cuối cùng để chúng kiểm soát mình khi câu chuyện đi theo nhiều con đường đen tối.
Sang-ho điều khiển câu chuyện của mình một cách tài tình, nắm bắt chính xác những gì cần phô bày và những gì nên giấu đi, khiến khán giả liên tục phỏng đoán – chỉ để rồi nhận ra mình đã bị đánh lừa một cách ngoạn mục. Những cú “lừa” này – hay đúng hơn là những cú “tiết lộ” (bạn có thấy tôi vừa chơi chữ không?) – lại trở thành những khoảnh khắc hài hước nhất của bộ phim. Chất hài hước đen tối mà Sang-ho mang lại vừa táo bạo vừa hiếm có, một phong cách mà không phải nhà làm phim nào cũng dám thử sức, chứ chưa nói đến việc thực hiện nó một cách xuất sắc.
Một cảnh đối đầu cao trào giữa hai nhân vật đối lập kết thúc bằng một cú xoay chuyển bất ngờ đến mức khán giả có thể nghĩ rằng Revelations chính là bộ phim hài xuất sắc nhất năm nay. Tiếng cười sảng khoái, pha chút rùng mình trước sự bệnh hoạn của những tình huống trớ trêu, chính là thứ mà đạo diễn muốn dẫn dắt khán giả đến. Chúng ta luôn có cảm giác mình đi trước kịch bản vài bước – có lúc biết nhiều hơn cả các nhân vật – nhưng cuối cùng vẫn rơi vào cái bẫy mà Sang-ho đã tinh vi giăng sẵn.
Sự hoàn hảo trong cách xây dựng kịch bản này sẽ không thể trọn vẹn nếu thiếu đi những màn trình diễn xuất sắc. Và may mắn thay, Sang-ho có trong tay hai diễn viên hàng đầu của điện ảnh Hàn Quốc để dẫn dắt cuộc đối đầu kịch tính này. Jun-yeol hóa thân đầy mê hoặc vào hình tượng một người Công giáo ngây thơ, lôi cuốn khán giả theo từng biến chuyển của nhân vật – từ thuần khiết đến tội lỗi, từ kẻ đáng thương đến người không còn mong muốn được cứu rỗi. Sự thay đổi ấy khiến nhân vật của anh vừa hấp dẫn vừa khó nắm bắt, buộc người xem phải tự hỏi: liệu ta có còn đồng cảm với anh hay không?
Ở phía đối diện, Hyun-been mang đến một màn trình diễn nhiều lớp, sâu sắc hơn, khi vào vai nữ thám tử bị ám ảnh bởi những vết thương trong quá khứ. Chính những ám ảnh ấy khiến cô trở thành một nhân vật nặng về tâm lý, tạo nên sự căng thẳng kịch tính và làm cho cuộc rượt đuổi ở hồi kết mang đầy sức nặng. Khi mọi thứ dần lao về hồi kết, không còn là cuộc đấu trí đơn thuần nữa – đó là cuộc đua với thời gian, nơi mọi ranh giới giữa thiện và ác, đúng và sai, dường như không còn rõ ràng.
Đó là thời điểm mà Revelations trở thành một bộ phim kinh dị thông thường, tầm thường, ngay cả khi cảnh quay cuối cùng của nó là một ứng cử viên sáng giá cho biểu tượng mạnh mẽ nhất của năm. Mặc dù tôi hơi thất vọng về cách bộ phim kết thúc, nhưng những gì diễn ra trước đó thì không gì khác ngoài sự đặc biệt. Thật không may khi tất cả chúng ta đều buộc phải trải nghiệm một bộ phim chuyển động đáng kinh ngạc như vậy tại nhà. Độ chính xác về mặt hình ảnh của Sang-ho xứng đáng được chiếu trên màn ảnh rộng, và khiếu thẩm mỹ về thơ ca thị giác của anh ấy vẫn là vô song.