Tam Đại Phản Thần là ai, nguồn gốc và sức mạnh đáng sợ của Tam Đại Phản Thần bất ngờ lắm nhất định bạn phải biết.
Tam Đại Phản Thần là ai?
Tam Đại Phản Thần là Tôn Ngộ Không – phản công khai, Dương Tiễn phản âm thầm, Na Tra có cơ hội là phản (ở đây là phản Thiên Đình) nhưng đừng xem họ là những kẻ phản bội đơn thuần, vì mỗi người trong số họ đều có một câu chuyện riêng, đầy bi kịch, hoài bão và cả sự bất khuất.
Tôn Ngộ Không – Kẻ phản loạn công khai, dám thách thức thiên đình
Tôn Ngộ Không không sinh ra từ cha mẹ, mà từ một tảng đá thần hấp thụ linh khí trời đất mà thành. Ngay từ giây phút đầu tiên xuất hiện trên thế gian, hắn đã không chấp nhận số phận. Khi biết đời người ngắn ngủi, hắn lao vào con đường tu luyện để trường sinh. Nhưng học được pháp thuật rồi, hắn không chịu đứng yên, mà muốn làm chủ tất cả.
Khi lên Thiên Đình, hắn thấy bất công, thấy những kẻ chẳng có tài cán gì lại hưởng vinh hoa, còn hắn thì chỉ được chức “Bật Mã Ôn” thấp kém. Hắn tức giận, nổi loạn, dám đánh cả thiên binh, náo loạn hội Bàn Đào, thậm chí phá tan Lò Bát Quái của Thái Thượng Lão Quân.
Hắn không hề che giấu tham vọng của mình. “Tề Thiên Đại Thánh” không đơn giản chỉ là một danh hiệu, mà là tuyên ngôn: hắn không phục trời, không phục đất, hắn chỉ phục chính mình! Nhưng cuối cùng, dù mạnh đến đâu, hắn vẫn bị Phật Tổ Như Lai dùng một bàn tay trấn áp dưới Ngũ Hành Sơn suốt 500 năm.
Tôn Ngộ Không là kẻ “phản thần” nhưng không phải vì hắn gian trá, mà vì hắn quá ngông cuồng, quá mạnh mẽ, không chịu cúi đầu.
Dương Tiễn – Kẻ phản thần thầm lặng, luôn đi theo con đường riêng
Dương Tiễn là một trường hợp đặc biệt. Hắn là cháu ruột của Ngọc Hoàng, đáng lẽ phải trung thành với Thiên Đình, nhưng hắn chưa bao giờ thực sự đứng về phía Thiên Giới.
Mẹ hắn – Nhị Thánh Mẫu – đã yêu một người phàm, sinh ra hắn. Nhưng trong mắt Thiên Đình, đó là một tội lỗi. Nhị Thánh Mẫu bị giam cầm, còn Dương Tiễn phải tự mình tu luyện, tự mình lớn lên. Hắn không có một chỗ dựa thực sự, không có một nơi để trở về.
Dương Tiễn mạnh mẽ, thông minh và vô cùng nhẫn nhịn. Hắn không làm loạn như Tôn Ngộ Không, nhưng khi cần, hắn sẵn sàng chống lại Thiên Đình. Hắn từng đánh nhau với Thiên Bồng Nguyên Soái (tức Trư Bát Giới), từng đối đầu với thiên binh, từng phá ngục để cứu mẹ. Nhưng khác với Tôn Ngộ Không, hắn không gào thét, không thách thức, mà làm mọi thứ trong im lặng, từng bước một, không ai có thể đoán được hắn sẽ làm gì tiếp theo.
Dương Tiễn không muốn chống lại Thiên Đình, nhưng hắn cũng không bao giờ là một con rối ngoan ngoãn. Với hắn, công lý không nằm ở những quy tắc cứng nhắc của thiên giới, mà nằm ở chính trái tim hắn.
Na Tra – Kẻ phản thần theo điều kiện, mất đi thứ níu giữ là phản ngay
Na Tra sinh ra đã là một thiên tài võ học, một chiến thần bẩm sinh. Nhưng chính vì thế, hắn cũng là kẻ ngang tàng, không bao giờ chịu khuất phục.
Ngay từ nhỏ, hắn đã vô tình gây ra đại họa khi giết con trai của Đông Hải Long Vương. Khi Long Vương lên Thiên Đình kiện cáo, cha hắn – Lý Tịnh – không bảo vệ con mà chỉ muốn giữ mạng mình. Không chấp nhận điều đó, Na Tra thẳng tay rút gân lóc thịt tự sát, trả lại thân xác cho cha mẹ, một hành động vừa bi thương vừa đầy sự phản kháng.
Sau đó, hắn được Thái Ất Chân Nhân hồi sinh, ban cho một thân xác mới mạnh mẽ hơn. Nhưng cũng từ đây, hắn không còn xem cha mình là người thân. Mối quan hệ giữa Na Tra và Lý Tịnh là một trong những mối quan hệ cha con căng thẳng nhất trong thần thoại.
Na Tra mạnh mẽ, nhưng có một điểm yếu – Linh Lung Tháp của Lý Tịnh. Chỉ cần còn tháp, hắn vẫn phải cúi đầu trước cha mình. Nhưng nếu một ngày cái tháp đó mất đi, ai dám chắc Na Tra sẽ không trở thành một kẻ phản thần thực sự?
Phản thần hay anh hùng?
Cả ba nhân vật trên đều là những người mạnh mẽ, có bản lĩnh, có lý tưởng riêng. Họ không cam chịu số phận, không để bản thân bị ràng buộc bởi những quy tắc của Thiên Đình. Nếu đặt trong góc nhìn của các vị thần trên trời, họ chính là những kẻ phản bội. Nhưng nếu nhìn từ góc độ con người, họ lại là những kẻ bất khuất, dám chống lại cái sai, dám làm chủ số phận của mình.
Bạn có nghĩ rằng họ thực sự là “phản thần” không, hay chỉ đơn giản là những chiến binh không chịu cúi đầu?