Chuột, nhạc và tôi – Gửi, 3 tháng và tôi là đồng ý hay không đồng ý, đây vốn là một mật ngữ không phải ai cũng biết, wowhay chia sẻ bí mật đã bật mí.
Mật ngữ của Gen Z, hay còn gọi là ngôn ngữ Gen Z, là một dạng ngôn ngữ đặc trưng được hình thành từ sự sáng tạo và biến tấu của các từ ngữ trong tiếng Việt. Thế hệ này, gồm những người sinh từ giữa thập niên 1990 đến đầu 2010, đã phát triển một cách giao tiếp độc đáo, thường xuyên sử dụng trên các nền tảng mạng xã hội như TikTok và Facebook.
Chuột, nhạc và tôi là gì?
Chuột, nhạc và tôi là ấn ý của Tôi đồng ý, khi ai đó hỏi bạn điện thoại, biển cả và tôi là Tôi yêu bạn thì bạn trả lời lại cũng bằng mật ngữ Chuột, nhạc và tôi là Tôi đồng ý.
Nếu bạn nhận được video với âm thanh vui nhộn, hình ảnh chuột dễ thương nhảy múa, và bạn thấy mình trong đó, thì đây chắc chắn là dấu hiệu cho thấy trái tim bạn đã “đồng ý”. Hãy tưởng tượng bạn đang cười tít mắt, nhảy múa theo điệu nhạc và cảm giác như cả thế giới đang ủng hộ bạn. Đúng vậy, khi chuột nhảy múa, đó là lúc bạn nên nhảy vào cuộc tình này!
Gửi, 3 tháng và tôi là gì?
Gửi, 3 tháng và tôi là ẩn ý Không đồng ý vì khi dịch ra tiếng Anh và đọc ngược lại là I3monthsent phát âm gần giống tiếng Nhật arimansen là Không có hoặc không có mặt. Khi ai đó hỏi bạn điện thoại, biển cả và tôi là Tôi yêu bạn thì bạn trả lời lại cũng bằng mật ngữ Gửi, 3 tháng và tôi là Tôi không đồng ý.
Cảm xúc của người trong cuộc thế nào khi nghe những mật ngữ này?
Người ấy nghe xong câu trả lời “Chuột, nhạc và tôi – Gửi, 3 tháng và tôi” thì đứng hình mất vài giây. Sau đó, khuôn mặt chuyển từ ngơ ngác sang kiểu “mình đang ở đâu thế này?”. Họ cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng miệng vẫn bật ra: “Ơ… ý cậu là gì? Là đồng ý hay từ chối? Mà sao lại có chuột ở đây? Cậu nói rõ đi!”
Tôi chỉ nở một nụ cười thần bí, kiểu như mấy nhân vật phản diện trong phim đang nắm giữ bí mật vĩ đại, rồi nhẹ nhàng đáp: “Tớ nghĩ cậu thông minh lắm cơ mà, tự hiểu đi chứ! Nhưng nhớ nhé, 3 tháng!”
Lúc này, người ấy trông như vừa bị cướp mất phần não để xử lý dữ liệu. Cuối cùng, họ thốt lên: “Tớ đang tỏ tình, chứ không chơi giải đố! Cậu có thể trả lời kiểu bình thường hơn được không?”
Người ấy đứng đó, mặt đầy cảm xúc hỗn tạp, như vừa nuốt phải viên kẹo đắng mà bên ngoài bọc đường. Ban đầu là ngơ ngác, đôi mắt mở to đầy bất lực, cố gắng tiêu hóa cái câu trả lời “chuột, nhạc và tôi” kỳ lạ. Rồi một làn sóng bối rối lan dần từ ánh mắt xuống đôi môi mím chặt, gương mặt đỏ lên như quả cà chua chín héo.
Sau đó, sự tức tối nhẹ nhàng chiếm chỗ, đôi chân khẽ dậm xuống đất, nhưng vẫn giữ phong thái “người có học.” Tay nắm chặt thành nắm đấm, không phải để đánh mà là để kiềm chế cơn khó chịu. Một giây sau, cảm giác bất lực lại ùa về, như vừa nhận ra mình đã bước vào một trò chơi mà luật chơi… chỉ có mình thua.
Cuối cùng, họ thở dài, vai rũ xuống như chiếc áo treo lơ lửng, đầu khẽ lắc, như thể không còn muốn cố gắng hiểu nữa. Trong lòng tràn đầy câu hỏi: “Mình đang tỏ tình, sao lại hóa thành kỳ thi phân tích mật ngữ thế này?” Nhưng bất chợt, khóe môi họ cong lên một nụ cười cam chịu pha chút thích thú. Có lẽ, cái sự rắc rối này lại là điểm đặc biệt khiến họ muốn thử khám phá hơn nữa.