Review (Đánh giá) Wonder Woman 1984: Một bộ phim với trái tim đầy hy vọng và tình yêu; cái nhìn hoài niệm về quãng thời gian yêu dấu và hành động mãn nhãn.
Hơn một năm sau ngày phát hành ban đầu và nhiều lần trì hoãn liên quan đến coronavirus sau đó, Wonder Woman 1984 đã ra mắt khán giả. Và sự chậm trễ không ảnh hưởng gì đến bom tấn cả.
Diễn viên Gal Gadot và bộ phim DC Extended Universe thứ hai của đạo diễn Patty Jenkins vẫn gây ấn tượng mạnh mẽ với khán giả.
Lần đầu tiên sau khoảng hai thập kỷ, năm 2020 là một năm không có một siêu anh hùng giải cứu hành tinh nào xuất hiện trên màn ảnh rộng. Sau nhiều năm thống trị phòng vé, điều duy nhất mà các anh hùng vĩ đại nhất của DC và Marvel không thể nghĩ đến là một đại dịch toàn cầu. Nhưng khi năm đó khép lại, một bom tấn truyện tranh đã bất chấp mọi khó khăn để lên màn ảnh rộng và giải cứu năm 2020 khỏi hoàn toàn khốn khổ: Wonder Woman 1984.
Thật phù hợp khi Diana Prince là nữ anh hùng xuất hiện và cứu lấy ngày hôm nay – sau tất cả, cô ấy là niềm hy vọng mới tươi sáng ban đầu của Vũ trụ Mở rộng DC, từng bị sa lầy trong những bộ phim u ám. Bộ phim năm 2017 của Patty Jenkins đã xuyên thủng sự khắc nghiệt nghiệt ngã của Man Of Steel và Batman VS Superman để mang đến một sự chân thành tỏa sáng cả trong các bộ phim siêu năng lực và trong mối tình lãng mạn chớm nở giữa nữ thần chiến binh Amazonian Diana và một người phàm trần là Chris Pine trong Thế chiến I.
Rõ ràng là lần này Jenkins cảm thấy được tiếp thêm sức mạnh để giữ vững đặc điểm nội tại của Wonder Woman: rằng Wonder Woman là biểu tượng của sự thật và trung thực, có sức mạnh thể chất được bổ sung bởi sự ấm áp, tình yêu và sự phóng khoáng tỏa ra từ cô ấy. Niềm tin và sự hiểu biết của Jenkins về sức mạnh thực sự của Diana được ghi ngay vào cốt truyện của Wonder Woman 1984, thể hiện qua hình ảnh mang tính cách mạng thầm lặng và những nền tảng chủ đề giúp anh hùng của chúng ta chống lại nhân vật phản diện mờ ám của Pedro Pascal.
Diana của Gadot toát lên vẻ duyên dáng và tốt đẹp, sức mạnh của cô ấy được thể hiện bằng một vẻ nữ tính không hề nao núng mà vẫn khiến khán giả cảm thấy thích thú.
Vẫn như phần trước, trái tim và linh hồn của Wonder Woman 1984 là Gadot. Diana của cô ấy toát lên vẻ duyên dáng và tốt bụng, sức mạnh của cô ấy được thể hiện với một vẻ nữ tính không hề nao núng mà vẫn cảm thấy thích thú giữa một khung cảnh đông đúc của những siêu anh hùng nam giới bị thất bại. Có một sự uyển chuyển nhào lộn trong vũ đạo hành động của cô ấy rất thú vị khi xem, một cảm giác không trọng lượng khi cô ấy đẩy mình trong không khí. Superman có thể bay, Wonder Woman cũng bay nhưng cho cảm giác bay bổng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Wonder Woman kết thúc với cái chết của Steve Trevor (Chris Pine) yêu quý của cô, và mặc dù Diana đã không trải qua những năm tạm thời hoàn toàn cô đơn – những bức ảnh chụp nhanh một số bức ảnh ngày tháng cho thấy những người cô ở bên cạnh, ngay cả khi thời gian lấy đi quá – cô ấy đã dành nó mà không có một tình yêu lớn nào khác.
Động thái của cô ấy với Steve Trevor (trở lại một cách bí ẩn vì những lý do trainghiemhay.com không tiết lộ để bạn tự ra rạp tìm hiểu)vẫn diễn ra một cách tuyệt vời. Không có trò đùa kiểu Marvel nào ở đây, nhưng Pine thu hút rất nhiều người cười khúc khích khi là vẫn mang dáng dấp của một phi công của ngày xưa cũ.
Lần này xung quanh anh ấy toàn những thứ mới mẻ, ngạc nhiên trước những điều kỳ diệu của một thời đại hoàn toàn mới: chơi chữ, thang cuốn, nghệ thuật đương đại và nhảy break-dance. Trong một cái chạm đáng yêu, anh ấy choáng váng trước những thành tựu của NASA. Sau phần mở đầu đậm chất hành động, Wonder Woman 1984 giảm bớt thời lượng để dành một khoảng thời gian đáng kể cho các nhân vật của nó – đặc biệt là Steve và Diana.
Gadot và Pine vẫn luôn vui vẻ khi xem trong khung cảnh đầy màu sắc này. Họ thậm chí còn đưa những điều vô lý nhất trong Wonder Woman vào vũ trụ điện ảnh này một cách thuyết phục, tạo cho bộ phim một nền tảng cảm xúc ấm áp và các sự kiện ngày càng trở nên hỗn loạn.
Một đoạn phim không có các phân cảnh hành động chính, nhưng tất cả các nhân vật đều hấp dẫn đến mức bạn sẽ không cảm thấy nhàm chán. Và khi hành động đến, đó là một niềm vui. Sức mạnh của Diana cung cấp nhiều hình ảnh đa dạng, trong khi nhà soạn nhạc Hans Zimmer sử dụng âm nhạc chủ đề sử thi của mình để kích thích adrenaline của bạn.
Khi hành động bắt đầu, có một đoạn hồi tưởng mở đầu trong đó Diana trẻ tuổi (Lilly Aspell) thi đấu trong một cuộc thi ở Amazon theo phong cách Olympic là sấm sét và tưng bừng, năng lượng của cô bé phù hợp với cảm giác hồi hộp bất ngờ khi nhìn thấy một cô bé xuất hiện trong một chuỗi hành động lớn. Như với phần phim cuối cùng, có một giai điệu lành mạnh mang lại cảm giác bắt nguồn từ một thời đại đơn giản hơn – một cuộc rượt đuổi bằng xe tải được bọc thép nặng được với cảm giác về trận derring-do của Indiana Jones.
Đáng ngạc nhiên là bộ phim không sử dụng nhiều bài hát của thập niên 80 để làm bối cảnh, giống như Captain Marvel của năm 2019 đã làm với nhạc phim thập niên 90. Thay vào đó, trang phục và địa điểm đầy màu sắc, mái tóc lớn và văn phòng màu be đưa chúng ta vào thời đại.
Điều rõ ràng nhất trong Wonder Woman 1984 là Patty Jenkins thực sự nhận ra sức mạnh của hình ảnh mà cô ấy thể hiện trên màn ảnh: ý nghĩa của việc xem một cô gái trẻ là một anh hùng hành động; sự uy nghiêm của Diana bay lên trời cao trong việc theo đuổi thay đổi thế giới tốt đẹp hơn. Những khoảnh khắc này mạnh mẽ đến mức có cảm giác như chúng có một cuộc sống bên ngoài màn ảnh.
Wonder Woman 1984 là một bộ phim với trái tim tràn đầy hy vọng và tình yêu; một cái nhìn hoài niệm về quãng thời gian yêu dấu mang đến chủ nghĩa thoát khỏi một năm đặc biệt khó khăn. Việc tuân theo hình mẫu siêu anh hùng cổ điển hơn có nghĩa là nó không có bất kỳ sự ngạc nhiên thực sự sự đổi mới nổi bật, nhưng cách tiếp cận này luôn được lọc qua lăng kính đương đại của Jenkins, điều này cho thấy tính nhân văn khác biệt.
Wonder Woman 1984 mang lại cho người xem cảm giác: hy vọng rằng chúng ta cũng có thể tìm vào một tương lai tươi sáng hơn.
Wonder Woman 1984 là tác phẩm tuyệt vời như một phần tiếp theo cuộc phiêu lưu năm 2017 của nữ siêu anh hùng, mở rộng nhân vật Diana và mang phong cách của những năm 80.
Đây dễ dàng là bộ phim Vũ trụ mở rộng DC hấp dẫn về mặt cảm xúc nhất, với những cảnh hành động mãn nhãn, bối cảnh sống động và một thông điệp tích cực là một luồng gió mới. Điểm dừng chân tiếp theo của Jenkins có thể là một thiên hà rất xa, rất xa, nhưng hãy hy vọng cô ấy và Gadot sẽ sớm đoàn tụ trong một cuộc phiêu lưu khác của DC.